Ngay tro lai…
Kể
từ khi tôi cùng gia đình chuyển vào Nam sinh sống đã thấm
thoát 20 năm trôi qua và đây là lần thứ hai tôi bay về Hà Nội
thăm họ hàng, tham gia buổi họp lớp gặp lại những bè bạn cấp
hai xa cách đã lâu. Hiếm khi bốn mươi lăm con người chúng tôi lại
có thể sắp xếp được công việc, thời gian của mình và tổ
chức họp lớp đúng dịp 50 năm thành lập trường như vậy. Trong
lòng tôi lại dậy lên sự háo hức, mong chờ và không dấu nổi tò
mò: không biết ngôi trường trung học cơ sở Kim Giang thân yêu gắn
bó với tôi suốt bốn năm học giờ đã thay đổi như thế nào ?
Những đứa bạn nghich ngợm, đáng yêu ngày xưa giờ đã trưởng
thành, chín chắn ra sao?
Buổi
lễ kỉ niệm 50 năm thành lập trường diễn ra trong một ngày mùa
hạ, chưa hề có cái oi nóng đặc trưng của miền Bắc mà không
khí buổi sáng thật tươi mát và trong lành, thời tiết ôn hòa,
dễ chịu. Bước những bước đi nôn nóng trên con đường Hoàng Đạo
Thành quen thuộc, ngôi trường Trung học cơ sở Kim Giang thân thương
dần hiện ra trước mắt tôi. Tôi ngỡ ngàng…
Cổng
trường Kim Giang của 20 năm trước còn mang dáng dấp thời gian
nay đã được xây lại, to hơn và đẹp hơn. Dòng chữ “ Trường trung
học cơ sở Kim Giang” khắc nổi bật trên nền đá, phía dưới là
cánh cổng xanh đang rộng mở còn đọng thơm mùi sơn mới. Nhìn
vào trong tôi chợt nhận ra mình không phải là người đến sớm
nhất, nhiều đứa bạn cũ của tôi đã đến tốp năm tốp ba mà nói
chuyện đến rôm rả, cái áo lớp ngày xưa giờ đã chật chội với
những đứa con trai trưởng thành, trông thật buồn cười.
“
Ê… Hà phải không? Lâu ko gặp trông mặt càng ngày càng nghiêm
túc”. Con bạn thân Lan Quỳnh của tôi ( mật danh là Dẹo) liền
nhận ra tôi ngay khi vừa bước chân vào cổng. Tôi cũng bật cười,
rảo bước ôm chầm lấy nó:
“
Ừ, bồ dạo này cũng hớn hở ra đấy, nhìn là biết không phải
lao lực gì rồi. Có phải cho ông Anh Quân chăm con tất không?”.
“ Này, đang nói cái gì đấy hả? Còn lâu đi…” Dẹo trợn mắt đáp lại, còn tôi vẫn cười ha hả.
Các
bạn trong lớp lần lượt nhận ra tôi và đến hỏi thăm tình hình
gia đình, công việc, tôi cũng vui vẻ trả lời. Cặp đôi bị gán
ghép ngày xưa: Kỉ Nguyên- Tường Vân nay đã trở thành vợ chồng
thắm thiết, đi họp lớp mà tay còn dắt theo hai đứa con kháu
khỉnh, bụ bẫm; thằng Khang thừa cân năm nào giờ đã trở thành
chủ tịch tập đoàn sữa tươi có uy tín trong nước, trở thành
lãng tử đẹp trai giàu có. Thảo Vân lớp trưởng cấp hai còn bá
đạo tung tăng bày trò thì trưởng thành đã chín chắn, điềm đạm
hơn. Trước lúc buổi mít tinh diễn ra, bốn mươi lăm người chúng
tôi đã có mặt đông đủ không hẹn mà cùng rủ nhau đi dạo một
vòng thăm trường. Trường bây giờ đã được mở rộng hơn, xây thêm
nhiều dãy và phòng học chức năng, có tất cả năm dãy, chín
tầng chia thành những khu cho giáo viên, học sinh… Mỗi dãy đều
trang bị một thang máy riêng.
Nhà
thể chất rộng hơn nghìn mét vuông được xây mới hoàn toàn với
những sân bóng rổ có lát sàn gỗ, sân cầu lông, bóng đá và bể
bơi bốn mùa phục vụ cho những tiết giáo dục thể chất của
học sinh. Khu căng tin khi chúng tôi học 20 năm trước còn nhỏ và
chưa có nhiều đồ ăn ngon thì giờ đã xây rộng , nhiều món tự
chọn ngon và dinh dưỡng. Khi đi thăm quan từng lớp học ai trong
chúng tôi cũng trầm trồ vì trường đầu tư hiện đại quá, mỗi
lớp có một bàng 3D tương tác, mỗi nhóm học sinh sẽ học tập
bằng một ipad chức năng như những đầu sách giáo khoa, lớp được
lắp điều hòa, máy chiếu, tivi đầy đủ và tiện lơi, hỗ trợ rất
nhiều cho việc học tập cũng như vui chơi của các em học sinh.
Tuy vậy, tôi lại nhớ đến chiếc bảng đen, từng viên phấn trắng
năm nào, nghe tiếng thầy cô giảng bài cùng tiếng phấn từng nét
từng nét trên mặt bảng như một hình ảnh không bao giờ quên
được trên tâm trí tôi và những người bạn cùng lớp. Trường giờ
đây đã thay đổi nhiều hơn nhưng chúng tôi vẫn tìm lại được
những cái cũ chứa đựng nhiều kỉ niệm của tuổi học trò trong
suốt bốn năm học ở đây.
“
Cây xoài vàng” của trường giờ phát triển cao to, vươn những
cành xum xuê lá và quả vàng nặng trĩu “ thách thức” nhìn ánh
mắt thèm thuồng của các cô cậu học sinh nhưng chúng tôi đều
biết hậu quả khi bứt một quả xoài như thế nào, không biết bao
đứa ngày xưa “ trót dại” hái xoài mà phải cay đắng nộp phạt
500 nghìn đồng. Suýt xoa “ đắt đến cắt cổ” vi phạm một lần
không dám có lần thứ hai.
Những
cây cổ thụ xưa khi mới vào trường đã cao lớn qua bao nhiêu năm
vẫn còn đứng đó mà dõi theo từng thế hệ học sinh, biết bao
buổi trưa hè nhờ bóng cây chắn nắng gắt rồi đọc truyện, vui
đùa dưới gốc cây, ai nấy đều dắm chìm trong hồi ức, kỉ niệm
riêng của mình ngày xưa mà trở nên suy tư, trầm ngâm.
Sau
khi dự lễ kỉ niệm 50 năm thành lập trường, chúng tôi bất ngờ
khi gặp lại cô Vân Anh, cô giáo chủ nhiệm cũ. Cô từ trường Lương
Thế Vinh về thăm trường cũ, cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy
tập thể 9A1 ân cần ấy qua năm tháng cũng để lại những nếp
nhăn. Cả lớp xúc động đến vỡ òa, cô trò ôm nhau mà cảm động
không kìm nổi những dòng nước mắt nóng hổi, cô vẫn còn nhớ
tên bọn tôi, vẫn ánh mắt, chất giọng ấm áp ấy mà hỏi han
cuộc sống từng đứa, tay đan tay thật cảm động.
Đã
kết thúc buổi họp lớp đầy ý nghĩa và cảm xúc, cô Vân Anh
vẫn như xưa, hào phóng khao bọn tôi một bữa. Ai nấy cũng tiếc
nuối vì không biết bao giờ mới có buổi họp lớp đông đủ như
vậy