Mái trường Trung học cơ sở Kim Giang thân yêu của tôi là nơi gắn liền với biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, đẹp đẽ, khó quên và sâu đậm nhất. Trường đã khiến tôi hiểu được tình thầy trò, tình bạn vô cùng ý nghĩa và nó đã trao cho tôi biết bao kiến thức bổ ích, lý thú.
Có lẽ rằng, việc hạnh phúc nhất mỗi ngày của tôi đó chính là việc được cắp sách và sải bước trên con đường đến trường quen thuộc. Mặc dù vậy nhưng mỗi lần đứng trước cảnh cổng trường thân yêu, lòng tôi lại rạo rực, vui mừng và hớn hở như ngày đầu tiên đi học ấy. Bước qua cảnh cổng trường như được bước vào một thế giới khác kì diệu và bổ ích hơn vậy. Trường tôi rất khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà học được sơn màu vàng. Sân trường cũng khá rộng và được trồng rất nhiều các loài cây xanh. Từng lớp học lúc nào cũng vang lên tiếng giảng bài ồn tồn của các thầy giáo, cô giáo. Nhưng đặc biệt để lại ấn tượng khó quên nhất đối với tôi đó là vào những giờ ra chơi với không khí sôi nổi, sân trường luôn nhộn nhịp, vui tươi và đầy ắp tiếng cười vui vẻ của tất cả các bạn học sinh.
Chao ôi ! Thật yêu làm sao cái ngôi trường ấy! Ngôi trường đã gắn liền với tôi và lưu giữ biết bao kỉ niệm đẹp về thầy cô mà tôi luôn yêu quý. Cô giáo tôi vẫn luôn dịu dàng, ân cần mà nghiêm khắc. Họ như những người cha, người mẹ thứ 2 luôn sát cánh bên tôi, hết lòng yêu thương, dạy bảo và trao cho tôi biết bao bài học quý giá. Năm nay là năm thứ hai tôi được học Văn của cô Vân Anh rồi nhưng cái ấn tượng về cô vẫn còn sâu sắc như ngày nào. Tôi yêu từng bài học quý báu đến giọng nói truyền cảm khi cô giảng bài. Tôi yêu cái sự chu đáo, nhẹ nhàng, tận tụy trong từng tiết học hay buổi sinh hoạt ngoại khóa mà cô đã dành cho đám học trò tinh nghịch chúng tôi. Tôi yêu sao cái nụ cười trìu mến, vỗ về của cô khi tôi mắc lỗi. Chính vì vậy mà thầy cô và mái trường luôn là những động lực to lớn, thúc đẩy tôi phải biết cố gắng, phấn đấu. Yêu sao mái trường thân yêu, ấm áp và hạnh phúc. Thật cảm ơn sự dìu dắt và yêu thương của các thầy cô giáo đã dành cho tôi.
Có người từng nói: “Dù có chạy nhanh đến đâu đi chăng nữa cũng không thể thắng được chuyến tàu mang tên tuổi học trò dấu yêu”. Qủa đúng là như vậy, thời học sinh là khoảng thời gian đẹp nhất, tuyệt vời nhất và cũng trôi qua rất nhanh của mỗi con người. Mai đây, dù có đi đâu xa xôi đi chăng nữa thì trái tim tôi vẫn luôn hướng về mái trường, thầy cô và về tuổi thơ. Mai yêu trường cấp hai Kim Giang ấy – ngôi nhà thứ hai của tôi.