Thời gian cứ âm thầm lặng lẽ trôi, vậy mà thấm thoát đã gần bốn năm kể từ khi tôi bước vào ngôi trường cấp II ấy. Có lẽ, những ngày tháng cuối cùng của năm học này chính là thời điểm thích hợp để cho tôi có thể tua lại những đoạn phim xen lẫn nước mắt và nụ cười qua ô cửa sổ dưới một vùng trời đỏ rực của hoa phượng. Tràn về trong tâm trí, một cảm xúc bâng khuâng xao xuyến đến kì lạ khi tôi nhớ đến cô Hiên - GVCN 2 năm lớp 8 và lớp 9 của chúng tôi.
Nhớ những ngày ấy, những ngày đầu chuẩn bị bước vào lớp 9, cũng là năm cuối gắn bó với mái trường. Những dòng suy nghĩ có phần hơi tiêu cực, mặc cảm, tự ti, lo sợ rằng một ngày không xa sắp tới, khi phải rời xa ngôi trường, rời xa bạn bè, rời xa những người quan tâm, yêu thương nhất, tôi sợ phải rời xa vòng tay chở che của những người thầy người cô, bản thân sẽ ra sao, phải như thế nào? Thế nhưng chính cô Hiên - GVCN lớp 9 của tôi đã xóa tan đi tất cả điều đó. Ấn tượng đầu tiên về cô không phải là khuôn mặt diụ dàng, hiền hậu mà chính là sự nghiêm khắc, sự tâm huyết và tấm lòng cao cả bao dung của cô đối với những đứa học trò. Chúng tôi được tiếp xúc với cô ngay từ nhừng ngày đầu lớp 7, cô là cô giáo dạy Văn của lớp, cô đã tạo được ấn tượng tốt với học sinh qua việc biến những bài giảng gò bó, khô khan thành những bài học,đầy hứng thú cho học sinh. Cô luôn có những cách xóa đi những căng thẳng sau mỗi giờ học mệt mỏi. Cô có nhiều cách để chúng tôi tiếp cận với bài học một cách nhẹ nhàng và vui vẻ nhất.
Càng ngày tôi càng hiểu rõ về con người cô, đằng sau sự nghiêm khắc là cả tấm lòng nhân hậu mà cô dành cho học trò. Cô là người luôn đứng sau ủng hộ chúng tôi, ở bên, thậm chí cô còn tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của từng người, đồng cảm, giúp đỡ đối với những bạn có hoàn cảnh khó khăn bằng tất cả những gì có thể. Cô đồng hành với tập thể lớp trên từng chặng đường, chăm chút cho chúng tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất, nhắc nhở chúng tôi từ cách ăn, giấc ngủ đến cáh giữ gìn sức khỏe mỗi khi trời trở gió. Tôi càng khâm phục người giáo viên ấy đã dạy chúng tôi biết nói lời cảm ơn, lời xin lỗi, dạy dỗ chúng tôi thành những người có ích cho xã hội,cho đất nước , sống biết hi sinh bản thân, cái cá nhân vì cái chung của tập thể, của cộng đồng, biết đặt mình ở nhiều khía cạnh mà nhìn nhận giải quyết những vấn đề trong cuộc sống. Nhờ cô, chúng tôi trưởng thành hơn, những gì cô dạy chúng tôi không chỉ bài học trên lớp, mà còn là bài học làm người, bài học về tình thầy trò, tình bạn. Cô dạy con gái phải biết dịu dàng, cẩn thận; cô dạy con trai phải trưởng thành hơn, khôn lớn hơn. Cô cho chúng tôi bài học về tinh thần trách nhiệm, về cuộc sống, những bài học mà có lẽ sẽ theo chúng tôi suốt cuộc đời. Là giáo viên chủ nhiệm, cô luôn sát cánh, ở bên chúng tôi trong bất kỳ hoạt động nào của trường: từ hoạt động văn nghệ, trực tuần cho đến thi báo tường hay các nội dung thuộc môn thể dục thể thao. Không phụ công sức, kỳ vọng của cô, lớp chúng tôi luôn đạt thành tích cao trong mọi hoạt động tập thể. Lớp tôi luôn đạt lớp tiên tiến xuất sắc, chi độ vững mạnh vì có cô.
Tôi càng yêu cô hơn bởi tấm lòng cô dành cho chúng tôi. Không những cô đặt mình ở vị trí của học sinh để cảm thông, thấu hiểu mà cô còn biết nhìn nhận và đánh giá đúng người đúng việc, cô rất công bằng. Những lúc chúng tôi không ngoan, mắc lỗi, thậm chí không nghe lời, cô luôn là người chỉ bảo, mở đường, dẫn lối, định hướng, nâng niu những bước đi thơ dại của chúng tôi. Điều quan trọng đối với tôi cô luôn biết tha thứ và nhìn nhận sự tiến bộ của học trò. Mặc dù trong mắt học sinh, cô luôn là người cứng cỏi, mạnh mẽ, quyết đoán, thế nhưng tôi biết rằng đằng sau những sự nghiêm khắc ấy là cả một cô giáo đầy tình cảm, một người mẹ hiền rất dễ xúc động. Tôi không thể quên hình ảnh cô ôm bạn Mai Phương bị tai nạn dưới trời mưa. Lúc đó, tôi đã hiểu thế nào là cô giáo như mẹ hiền.
Đối với tôi, cô là người sống với nghề với cả sự tận tụy tâm huyết của một người giáo viên, một người nhà giáo chân chính. Ở cô có một điểm rất đặc biệt bởi nó là sự kết hợp hài hòa giữa sự nghiêm khắc và vui tính, dí dỏm đến hóm hỉnh. Cô rất tâm lý và gần gũi, ánh mắt cô luôn cười rất tươi. Chính vì vậy chúng tôi sẽ chẳng thể nào quên cô.
Nửa năm cuối cùng ở dưới mái trường sẽ là quãng thời gian đầy vất vả, khó khăn đối với mỗi học sinh chúng tôi, những kỳ thi thử, thi nghề, kiểm tra cứ nối tiếp nhau. Có cô cùng ở bên, dạy bảo, chúng tôi chắc chắn sẽ vững bước đi. Mai này cũng vậy, chúng tôi sẽ vững bước vì ở đằng sau, vẫn sẽ luôn có một người mẹ thứ hai đang dõi theo chúng tôi trong cuộc đời. Chúng tôi yêu cô và mái trường Kim Giang. Mãi nhỡ và mãi yêu!
Hoàng Phương Linh- Vũ Hà Phương
Lớp 9a1