Nghề dạy học đòi hỏi mỗi giáo viên phải luôn là tấm gương sáng cho học sinh noi theo. Đúng là như thế song có lẽ cũng không ít trường hợp ngược lại, giáo viên chúng ta lại học được nhiều điều có ích từ chính học sinh của mình. Hơn 20 năm trong nghề, tôi đã chiêm nghiệm điều đó rất rõ và trong hai năm trở lại đây, tôi cũng đã được tiếp thêm niềm tin yêu cuộc sống, nghị lực vượt qua khó khăn từ cô HS nhỏ nhắn Bùi Hà Phương.
Hà Phương là học sinh lớp 9A1 trường THCS Kim Giang. Năm học 2017 – 2018 tôi được phân công dạy Văn lớp 8A1 và sau một bài em viết về mẹ nhân kỷ niệm ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10, tôi đã thực sự xúc động trước cô học trò có giọng nói trong trẻo và nụ cười rất duyên này. Năm nay tuy không dạy lớp Phương nữa nhưng mỗi lần gặp tôi, sau lời chào vẫn là nụ cười tươi tắn của em như để thay cho lời nói giản dị: “Em vẫn ổn cô ạ!”. Mặc dù vậy tôi biết em đã trải qua những khó khăn, tạm lắng những nỗi buồn không phải là dễ dàng.
Câu chuyện gia đình em có lẽ bắt đầu từ người ông nội. Ông là bộ đội thời chống Đế quốc Mỹ xâm lược và bị nhiễm chất độc màu da cam. Ông có năm người con thì chỉ có một người bình thường, bốn người kia đều bị ảnh hưởng bởi chất độc đioxin, trong đó bố của Phương là bị ảnh hưởng nặng nhất. Ông bị viêm màng não do virus rồi tụ máu não nên thường có di chứng động kinh với những trận đau đầu khủng khiếp, nhiều khi không kiểm soát được hành vi của mình. Phương còn có một cô em gái. Đến thế hệ thứ ba, cô em gái Phương còn chịu di chứng chất độc màu da cam. Em mắc bệnh tự kỷ, 12 tuổi vẫn chưa nói được, hiểu biết của em chỉ như những đứa trẻ một, hai tuổi mà thôi.
Vậy là việc chăm lo cho chồng con và gánh nặng mưu sinh đè lên vai mẹ Phương – người phụ nữ gầy gò, nhỏ bé mắc chứng bệnh đau lưng do thoát vị đĩa đệm. Cuộc sống gia đình chồng chất khó khăn, bất ổn. Tháng 12 năm 2017, trong một lần cơn đau tái phát, không kiểm soát được hành động của mình, bố của Phương đã ngã xuống dòng sông Tô Lịch, một tuần sau gia đình mới tìm, đón được ông về, kết thúc chuỗi ngày khổ đau vì bệnh tật của ông.
Hoàn cảnh gia đình khó khăn, giờ thêm nỗi đau mất cha, càng thương mẹ chịu đựng vất vả, hi sinh, cô bé Phương như trưởng thành hơn. Em tâm sự: “ Động lực học tập của con cũng bắt đầu từ đây. Con quyết tâm học thật giỏi để chút thu nhập ít ỏi, bấp bênh không còn là nỗi lo lắng thường trực với gia đình con nữa; để những căn bệnh khốn khổ kia không còn là nỗi ám ảnh khiếp sợ; những di chứng của chất độc da cam không còn hành hạ thân xác con người nữa…”
Những suy nghĩ của cô bé học trò lớp 8 dù chưa đủ chín chắn nhưng cũng đã tạo nên bước ngoặt đáng quý cho sự phấn đấu, trưởng thành. Đồng hành cùng em ngoài gia đình, bạn bè, thầy cô giáo còn có cả sự quan tâm động viên, giúp đỡ cả vật chất lẫn tinh thần của các tổ chức, đoàn thể như Nhà trường, Hội chữ thập đỏ, Hội khuyến học, UBND các cấp từ phường, quận đến thành phố.
Bởi vậy, như em nói thấy “ấm lòng và vững tin hơn vào cuộc sống này”. Sự cố gắng, phấn đấu của em đã có những kết quả bước đầu đáng khích lệ:
- Năm học 2016 – 2017: Đạt giải Nhì cấp trường, giải Ba cấp quận trong kì thi Olympic môn Vật Lý.
- Năm 2017 – 2018: Giải Khuyến khích học sinh giỏi Toán cấp trường và hiện nay em đang trong đội tuyển học sinh giỏi Toán của trường.
- Ba năm học vừa qua em đều đạt danh hiệu Học sinh giỏi.
Được hỏi về chặng đường học tập tiếp theo của mình, em chia sẻ với tôi sẽ phấn đấu để đỗ được vào trường THPT công lập như mong muốn và hoàn thành những ước mơ của mình để không phụ sự quan tâm, giúp đỡ của mọi người.
Khi viết những dòng này, tôi cũng không ngăn nổi xúc động rưng rưng. Tôi mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cô học trò nhỏ giàu nghị lực. Chúc em có sức khỏe và lòng quyết tâm để biến những giấc mơ của em sớm thành hiện thực!
Người viết
Nguyễn Thanh Nga